uneti-wap-edu, Hội những người vô duyên một cách rất kute
HOMEBlogStory
21:4615/03/25
XtGem.com

Hoàng chợt nhìn con khỉ bằng vải nhồi bông do chàng tặng nàng vào một đêm Nô- En, đặt ngồi trên chiếc va- li :
- Line không định đem con khỉ này theo chứ ?
- Sao lại không ? Em sẽ giữ mãi mãi để tưởng nhớ một mối tình đẹp...
Hoàng quay đi như để cho nàng khỏi nhìn thấy là có nước mắt trong mắt chàng, nhưng môi chàng lại nở một nụ cười thích thú :
- Nó xấu xí quá, không đáng để cho Line giữ làm kỷ niệm. Line cho phép tôi được tặng Line con vật đẹp hơn...
- Không ! Vật này đã làm em cảm : Khi em yêu nó, dù nó xấu cũng trở thành đẹp...
Khi nói câu này nàng nhìn thẳng vào mắt chàng để cho chàng hiểu rằng nàng nói đến chàng.
Một nỗi vui và sung sướng chan hòa trên mắt chàng :
- Nghĩ lại cũng lạ phải không em ? Chúng ta đã yêu nhau...
Minh Nhung cắt lời chàng bằng một giọng quyết liệt :
- Thôi Hoàng, chuyện đã qua rồi chúng ta không còn là trẻ con nữa...
Chàng đứng nhìn nàng cầm chiếc đồng hồ báo thức bỏ vào chiếc va- li còn mở :
- Line ra đi không có một chút buồn phiền nào hết ? – Chàng hỏi nàng – không buồn không tiếc không hận ? Line ra đi như người làm một cuộc dọn nhà rất thường ?
- Đúng thế đấy, Hoàng ạ...
Nàng thản nhiên đáp và xếp những đồ vật cuối cùng vào va- li.
- Em ra đi thản nhiên như giữa chúng ta không có chuyện gì xẩy ra cả ?
Nàng mỉm cười :
- Ra đi vì tư vệ. Ở lại thì chết. Người đàn bà nào cũng muốn sống, Hoàng ạ. Những người tự tử không phải là họ không muốn sống, nhưng là họ muốn được sống sung sướng hơn là cuộc đời họ đang sống.
- Line không giận tôi sao ?
Nàng cau mày :
- Tôi đã nói rồi. Tôi không giận gì anh hết...
- Tôi xin lỗi... Line đừng bực mình. Tôi... chỉ vì tôi không ngờ rằng... tôi bị coi nhẹ đến như thế. Nếu Line dọn đi mà chửi rủa tôi, có lẽ tôi còn được đôi chút an ủi... Vì thù hận là một hình thức của Tình Yêu, nhưng lạnh lùng và thản nhiên thì không có tình yêu.
Line Em Em mềm lòng nhưng lòng nàng chỉ mềm có một chút thôi :
- Hoàng đừng nói thế. Hoàng giữ nhiều chỗ trong đời Minh Nhung lắm, có điều anh không biết đấy thôi, ngày mới tới đây sống chung một mái nhà với anh... – (thiếu chút nữa thì nàng nói là : “sống chung một phòng”) – Minh Nhung như người không hồn. Tôi chán nản hết mọi chuyện, không còn thiết gì nữa. Tôi như một con thuyền mất lái để mặc cho sóng đánh trôi đi đâu thì đi. Anh đem niềm vui và tình yêu... đời trở về cuộc đời tôi. Ơn ấy tôi không bao giờ quên...
Lời an ủi và cảm tạ của Minh Nhung lại càng làm cho Hoàng Chủ Nhân thêm rầu rĩ :
- Không có gì tàn nhẫn và ác độc cho bằng khi hết yêu, người ta cảm ơn người yêu cũ. Tôi không ngờ Minh Nhung lại có thể...
- Xin lỗi anh...
Hoàng hung hăng một cách đáng thương hại :
- Nếu quả thật tôi có thể làm cho cuộc đời của Minh Nhung thay đổi nhiều đến như thế, tốt đẹp đến như thế, tại sao Minh Nhung lại bỏ đi ?
Nàng muốn nói ngay, như nàng chỉ chờ đợi chàng hỏi câu đó để được trả lời, để được nói một sự thực :
- Vì tôi không muốn đóng vai vợ hờ của một người đàn ông chưa có vợ. Anh có nhiều lý do để giải thích sự kiện anh không kết hôn với tôi dù rằng anh yêu tôi. Nhưng tôi, tôi chỉ có một lời giải thích : anh không yêu tôi đủ để lấy tôi làm vợ. Chỉ có thế thôi. Tất cả những gì khác, đối với tôi, chỉ là tính toán. Và với tôi, tình yêu không có tính toán.
Hoàng đã nhiều lần đóng vai “kẻ ở” trong những màn kịch biệt ly, và chàng đã nhiều lần được nghe những câu nói tương tự. Bởi vậy, chàng chỉ có việc đứng đó và giả vờ xúc động, giả vờ đau đớn. Trong lúc đó, Minh Nhung xúc động thật tình.
Minh Nhung cố lấy lại vẻ thản nhiên khi giáo sư Huy Giang trở vào phòng. Nàng giới thiệu qua loa. Hai người đàn ông nhìn nhau và đánh giá nhau một cách kín đáo. Họ bắt tay nhau :
- Ông chủ nhà ! Ông cũng ở đây ạ ?
- Vâng, tôi ở phòng bên kia.
- Tôi vừa nói với giáo sư là phòng này đẹp quá, bỏ đi thật tiếc.
- Tôi cũng đang cố gắng xin giáo sư ở lại...
- Có lẽ ông chẳng nên giữ giáo sư ở lại. Theo tôi cô ấy đang cần thay đổi khung cảnh và không khí...
Hai người đàn ông hiểu những câu nói bóng gió của nhau. Cả người đàn bà cũng hiểu. Nàng vội vã chấm dứt cuộc đối thoại đầy những hiểu ngầm của họ :
- Anh mang giùm Nhung nốt chỗ đồ này ra đi. Hết rồi, chờ Nhung ngoài xe, Nhung ra ngay...
Huy Giang nhìn đống đồ đạc :
- Còn từng này nữa cơ à ? Hết chỗ rồi sợ chất vào xe tôi không hết đâu.
- Cố đi. Hết mà. Nhưng hãy còn mấy cái áo gửi trên tủ áo trên kia, mấy hôm nữa về lấy nốt.
Huy Giang lại tay xách nách mang. Hoàng ra mở cửa giúp Giang mang đồ ra.
Minh Nhung bước ra khỏi phòng. Nàng đưa chiếc chìa khóa có vẽ hình trái tim cho chàng.
- Au revoir...
Chàng nhăn mặt khổ sở :
- Chỉ có thế thôi sao ?
- Chỉ còn thế thôi. Trả chìa khóa phòng cho ông chủ. Đồ đạc của ông chủ còn nguyên đó.
Hoàng từ chối không chịu cầm chìa khóa :
- Tôi đã tự tay tô điểm chiếc chìa khóa này cho Minh Nhung dùng, cho riêng Minh Nhung. Nếu không có gì đòi hỏi quá đáng, xin em giữ lấy nó làm kỷ niệm. Đôi khi tình cờ nhìn lại nó, có thể em sẽ nhớ đến tôi...
Line Em Em xúc động, cố giữ để nước mắt khỏi trào ra trong lúc bàn tay nàng nắm chặt lấy chìa khóa. Nàng vội vã quay đi và rào gót ra khỏi Nguyệt Điện.
Hoàng đi theo. Chàng dừng lại bên cổng, nhìn theo chiếc xe vù đi, giơ tay vẫy. Chàng có cái vẻ của một người đàn ông cố gắng tỏ ra mình không xúc động.
Khi chiếc Volswagen khuất nơi đầu phố, Hoàng chợt thay đổi hẳn. Chàng nhẹ nhõm và dễ chịu như người vừa trút một gánh nặng. Chàng nhanh nhẹn đi vào nhà, vừa đi vừa hát khẽ : “Que sera... sera”...
Chàng vào phòng riêng, mở một ngăn tủ, lấy ra một hộp sắt bên trong có tới hai chục cái chìa khóa cửa phòng. Trong số có vài cái chìa đã được chàng vẽ sẵn hình trái tim bằng sơn đỏ.

Chương 3 | Back

Home | Story | Blog | SMS

Lamborghini Huracán LP 610-4 t