Hôm nay là ngày giáng sinh, anh hẹn gặp cô tại nhà anh để cùng đến nhà bố mẹ anh. Cô lặng lẽ tiến đến gần khung cửa sổ nhà anh. Cô thích làm anh giật mình và đó là việc đã trở thành thói quen của cô từ khi cô biết anh vì thế cánh cửa ấy dù nắng hay mưa vẫn mở toang. Thế nhưng lần này cánh cửa ấy lại khép, cô thấy thật lạ vì anh hứa với cô là dù thế nào thì cánh của đó vẫn luôn mở để chào đón cô. Đứng trước cánh cửa cô hồi hộp nhìn vào bên trong qua khe hở của cánh cửa. Bỗng chiếc túi xách cô đang cầm trên tay rớt phịch xuống đất, người cô như cứng đơ lại trong tư thế tay che miệng và đôi mắt tròn xoe…
Ảnh minh họa
3 năm về trước…
Cô, một cô gái nông thôn nghèo với ước mơ được đi học đại học. Cô không xinh đẹp nhưng cô có một làn da trắng hồng và một nụ cười rất duyên đủ để làm say lòng các chàng trai. Từ khi bước chân vào đại học cô đã có nhiều anh chàng để ý, trêu ghẹo nhưng cô không quan tâm bởi cô không muốn dính vào chuyện tình cảm lúc này để ảnh hưởng đến việc học hành. Cô từ chối những lời mời và chỉ nhoẻn miệng cười cho qua chuyện bởi vì cô hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình hơn ai hết nên với cô việc học là việc quan trọng nhất. Ngày cô vui mừng khoe tờ giấy trúng tuyển mà bố mẹ cô không cầm được nước mắt. Họ vui đến nỗi phải bật khóc. Và rồi họ quyết dù khổ đến đâu họ cũng sẽ cố gắng giúp cô thực hiện ước nguyện của cô. Hành trang cô mang theo khi bước chân lên thành phố năm đầu tiên chỉ là những quyển sách cũ, ít bộ quần áo, một ít lương thực vùng quê và tám trăm nghìn mà gia đình cô vừa xoay sở được đê cô lên thành phố học. Cô được đi học là cả một niềm mơ ước đối với những đứa bạn ở quê cô nên cô rất trân trọng những gì mình đã đạt được và dù cuộc sống khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng vượt qua.
Thời sinh viên của cô thật buồn tẻ, cô không biết đến những cuộc, bạn bè chẳng có bao nhiêu, chỉ có vài người hiểu về cô và sẵn sàng làm bạn với cô. Biết bố mẹ vất vả lo từng đồng học phí cho cô nên cô cố học để giành phần học bổng của trường, mặt khác tận dụng thời gian rảnh cô xin làm thêm để trang trải cho cuộc sống của mình, những việc như rửa chén tại quán, phát tờ rơi và làm gia sư với cô chẳng còn lạ lẫm nữa. Cuộc sống của cô cứ thế trôi qua thấm thoắt đã qua hai năm đại học. Cứ thế cô gái bé nhỏ ngày nào còn bỡ ngỡ giữa cái thành phố ồn ào và náo nhiệt kia lại đang từng ngày vươn lên bằng chính sự cố gắng không ngừng cuả mình để quyết tâm thực hiện ước mơ là trở thành một cô giáo.
Rồi vào một ngày giáng sinh…
Một ngày không nắng cũng chẳng mưa, thời tiết se lạnh, cái lạnh ùa về khiến cho không khí của đêm giáng sinh càng trở nên ấm áp hơn với những ánh đèn của những nhà thờ, trên những cây thông cao ngất các nhà hàng khách sạn và cả những cặp tình nhân đang tay trong tay rải bước trên những con đường đầy sắc màu đó.
Cô rời chỗ dạy lúc 8h và đang rảo bước về căn phòng trọ bé nhỏ của mình cách nơi đó hai con phố. Mọi khi cô vẫn đi xe đạp thế nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại muốn đi bộ. Có lẽ từ khi bước chân lên thành phố vì vất vả lo toan cho cuộc sống mà cô dường như quên mất không khí của đêm giáng sinh. Thời tiết càng về đêm càng trở nên lạnh lẽo thế mà trên người cô chỉ mỏng manh một chiếc áo sơ mi. Cô vừa đi vừa xoa đôi tay rồi áp vào má cho đỡ lạnh. Đang mải miết nhìn những cảnh vật xung quanh của mùa giáng sinh. Cô gái bé nhỏ như lạc vào giũa thế giới huyền ảo của những ánh đèn lung linh đầy mầu sắc. Thường thì vào đêm giáng sinh người ta thường xum vầy bên gia đình, được đi chơi cùng bạn bè…còn cô vẫn thui thủi một mình, cảm giác cô đơn nay càng cô đơn hơn. Nhưng giây phút này đây cô bỗng thấy lòng mình ấm áp, nhẹ nhõm hẳn. Dường như mọi mệt nhọc tan biến hết nhường chỗ cho yêu thương tràn về. Nhìn thấy những cặp tình nhân tay trong tay hạnh phúc, cô nghĩ “Giá như có một bàn tay nắm lấy mình nhỉ?”. Nói rồi cô nhoẻn miệng cười rồi vội gạt đi cái suy nghĩ vớ vẩn đó. Bỗng một cơn mưa ập tới, cơn mưa không to lắm nhưng cũng đủ làm ướt đẫm cả thân hình bé nhỏ của cô. Còn phải qua hết con đường này nữa mới về tới nhà. Đôi môi cô đang tím dần, hai hàm răng như va chạm nhau nghe tiếng thật rõ. Lúc này đôi chân dường như không thể bước thêm bước nào nữa.
Ảnh minh họa
Và rồi…
Giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chông báo thức của chiếc đồng hồ đặt cạnh đầu giường. Mở mắt. Cô giật mình hoảng hốt vì mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm với cô nhưng thật ấn tượng. Mọi thứ trưng bày thật đơn giản nhưng gọn gàng sạch sẽ.
-Ôi mình đang ở đâu thế này?
Kéo tấm chăn cô giật mình hoảng hốt khi phát hiện bộ đồ đang mặc không phải là đồ của mình. Cô vùng dậy chạy ra khỏi giường, tìm lối thoát ra khỏi căn phòng nhưng rồi cô bị choáng và ngã khụy xuống đất. Cô thấy mọi thứ xoay cuồng, cô sợ hãi bật khóc:
-Chuyện gì xảy ra thế này?Tại sao mình ở đây? Tại sao?
Bỗng cô nghe có tiếng nói chuyện từ phía ngoài căn phòng, rồi cô nghe cả tiếng bước chân đang tiến về phía căn phòng. Cô sợ hãi vội kéo tấm chăn trùm kín người. Cánh cửa vừa mở, cô như nín thở người cô như run rẩy và có cảm giác bất an.
-Cô đang chơi trò trốn tìm đấy à? Giọng một chàng trai thốt lên.