uneti-wap-edu, Hội những người vô duyên một cách rất kute
HOMEBlogStory
06:4815/03/25
XtGem.com


Trang 2


Một ngày của tháng 7, phượng vĩ cháy rực, tôi thu mình trong một góc của quán café mà tôi làm chủ. Tên nó là Salem Tím, nó được trang trí bằng đủ loại hoa salem đủ sắc màu. Chỉ có một góc quán nho nhỏ tôi chỉ để một màu đỏ sẫm buồn của hoa gạo – là góc của riêng tôi. Có một vị khách khiến tôi thấy khó chịu, hắn ta hút rất nhiều thuốc lá, hắn ta hút thuốc như kiểu người ta ăn khi đã bị đã bỏ đói 3 ngày. Không chịu được, tôi bảo một nhân viên ra chỗ vị khách ấy để góp ý. Hắn tròn mắt rồi trả tiền và bỏ đi, để lại một bó hoa salem tím. Tôi vội cầm lấy bó hoa ấy đuổi theo vị khách ấy, anh ta cảm ơn và nhìn tôi bằng một ánh mắt kì lạ. Ngày hôm sau, anh ta đến quán, uống café và bỏ lại một bó hoa salem tím. Tôi chạy theo cùng bó hoa bị bỏ lại, anh ta nhìn tôi, rất lâu, đôi mắt nâu ấy cứ nhìn tôi như một thứ ma mị gì đó khiến tôi tê lạnh. Đôi mắt anh ta – rất giống đôi mắt của Hoàng, giống đến lạ lùng – ánh mắt đã nhìn tôi lần cuối. Anh ta quay mặt chạy đi, để lại tôi đứng sững nhìn những bước chân vội vã xa dần.

- Sao anh cứ bỏ lại bó hoa salem tím lại quán của tôi. – Tôi hỏi khi anh ta quay lại quán.

- À! Tôi hơi đãng trí ấy mà. – Giọng anh ta đều đều, chẳng có chút thiện chí nào cả.

- Anh cũng thích loài hoa này à? – Tôi cố thử bắt chuyện.

- Sao cô nghĩ thế? Tôi không thích nó.

- Vì tôi thấy anh luôn mang theo nó, đến đây và bỏ lại.

Anh ta không thèm trả lời tôi. Tôi cũng đứng dậy về với góc quán của mình, tự nhủ đó là một kẻ lập dị.

Tôi đóng cửa quán lúc 11h đêm, trở về căn nhà của mình.

- Cô có vẻ thích đi một mình. – Giọng nói trầm trầm, khàn khàn từ phía sau.

Tôi quay người lại.

- Anh là… - Tôi nheo mắt nhìn cho rõ.

- Tôi là kẻ vẫn bỏ quên salem tím ở quán của cô.

- À, anh làm gì ở đây?

- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Sao anh nghĩ thế. Tôi không thích một mình.

- Haha! Cô trả lời y hệt tôi đấy à. – Anh ta cười…rất gian.

Tôi cũng phì cười.

Rồi chẳng hiểu sao hai chúng tôi cùng im lặng và bước về phía ngôi nhà của tôi. Khi quay lại chào tạm biệt thì tôi đã không còn thấy người đàn ông ấy nữa. Trước cổng ngôi nhà, vẫn là một bó salem tím, dù tôi có chuyển nhà bao nhiêu lần thì ngày nào điều này cũng lặp lại.

Anh ta vẫn đến quán tôi hàng ngày, Kiss the rain là bản nhạc anh ta thường đánh. Tôi thích bản nhạc này và Hoàng cũng thế.

- Anh thích bản nhạc Kiss the rain à?

- Sao cô nghĩ thế? Tôi không thích nó. – Vẫn là câu trả lời cũ.

- Sao anh hay đánh bản nhạc đó?

- Tôi không biết.

- Anh đang cố tỏ ra khó hiểu đấy?

- Vì điều gì chứ?

- Tôi có phải là anh đâu?

- Tôi có từng quen cô không?

- Tôi đang nghĩ gì anh biết không?

- Tôi có phải là cô đâu?

- Anh bị điên.

- Haha! Tôi đã từng biết cô, đúng không?

- Tôi không từng biết anh.

- Sao tôi lại đến đây mỗi ngày?

- Anh đang nói gì thế?

Tôi bỏ về chỗ ngồi của mình, anh ta cũng không phản ứng gì.

Tôi trở về nhà mình trong tay cầm bó hoa salem người đàn ông khó hiểu ấy bỏ lại, bước vào nhà trong tay là hai bó hoa. Hôm nay có một bức thư tay dành cho tôi, đây là điều kì lạ trong cái thời đại người ta quen với hòm thư điện tử. Tò mò mở phong thư ra, những nét bút lộn xộn, nghiêng ngả...


From: Tôi chẳng biết tôi là ai nữa.

To: Cô gái cùng sự ám ảnh salem tím.

"Tôi quyết định viết cho cô vì những điều không bình thường trong cuộc sống của tôi – liên quan đến cô, một cách vô thức. Bốn năm về trước, có lẽ vậy, tôi không nhớ rõ lắm, vào một đêm mùa đông, tôi hốt hoảng bật dậy vì một giấc mơ kì lạ, tôi nhìn thấy một khuôn mặt, một cánh đồng salem rồi tất cả biến mất, tôi lại nhìn thấy hoa gạo, màu đỏ của nó dần chuyển thành màu máu. Sẽ chẳng có gì với cuộc sống của tôi nếu đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng sau đó, nó cứ lặp đi lặp lại, ban đầu là khoảng vài tháng, dần dần mặt độ của những giấc mơ dày lên, rồi những giấc mơ khác, khuôn mặt ấy rõ hơn, salem tím nhiều hơn, không còn hoa gạo và máu. Chắc đọc đến đây cô vẫn cho tôi là một kẻ điên. Khuôn mặt mà tôi nhìn thấy, nó y hệt cô, hoặc chính là cô đấy.

Từ sau những giấc mơ ấy, tôi thay đổi, mọi người nói như thế. Trước đây tôi là kiến trúc sư, tôi thích công việc của mình, tôi muốn thiết kế thật nhiều ngôi nhà đẹp. Nhưng rồi dần dần tôi mất hết cảm hứng vẽ ra những kiến trúc đẹp, tôi vẽ nhiều, nhưng chỉ toàn là những bức hội họa nghệ thuật và khuôn mặt của cô. Tôi không thể kiểm soát đôi mắt và đôi tay mình.

Một ngày tôi bắt gặp khuôn mặt quen thuộc trong giấc mơ, tôi chạy theo cô và biết cô sống trong một khu trọ. Tôi định hỏi cô về những giấc mơ đó, nhưng thấy chẳng có lí do gì để hỏi. Một ngày, tỉnh dậy, tôi mất kiểm soát với bản thân, tôi bước đến phòng trọ của cô và đặt lên đó một món quà với một nhánh salem tím nhỏ, chắc cô vẫn nhớ. Và cho đến hôm nay, tôi vẫn hành động như thế mà chẳng hề biết lý do.

Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi mà tôi chẳng hề rõ lý do. Tôi không còn là kiến trúc sư mà trở thành một họa sĩ, tôi chia tay với người yêu trong bất lực, cô ấy không thể chấp nhận sự ám ảnh của một người con gái khác ngoài cô ấy. Suốt bốn năm qua, tôi lặng lẽ làm những điều tôi không thích, tôi không thích hoa salem, không thích bản Kiss the rain, không quen biết cô. Những điều tôi viết có khiến cô có suy nghĩ gì không, có thể giải thích dùm tôi về tất cả những điều này không?”

Đêm hôm đấy tôi không ngủ.

Hôm sau, tôi chờ cho người đàn ông đấy đến quán.

- Cô đã đọc bức thư rồi chứ? – Anh ta hỏi tôi sau khi uống một ngụm café.

- Tôi đã đọc.

- Cô có gì để nói với tôi không?

- Tôi không thể giải thích cho anh. Tôi chỉ kể cho anh nghe câu chuyện của tôi.

Trang 3 | Back

Share page :
Link :
Nguồn :
Home | Story | Blog | SMS

The Soda Pop