uneti-wap-edu, Hội những người vô duyên một cách rất kute
HOMEBlogStory
10:3515/03/25
XtGem.com


Trang 3


Tôi kể anh ta nghe về Hoàng, Hoàng đã từng mơ ước làm họa sĩ, kể cho anh ta về salem tím, hoa gạo và máu.

Anh ta lặng im nghe tôi kể, rồi bỗng mang ra những bức tranh anh ta vẽ. Những bức tranh đấy vẽ lại rất nhiều kỉ niệm của tôi và Hoàng. Hiếu - tên người đàn ông ấy – kể cho tôi nhiều hơn về những giấc mơ.

- Sao đến giờ anh mới hỏi tôi?

- Vì tôi sợ.

- Sợ điều gì?

- Chẳng rõ.

Chúng tôi im lặng. Tôi sắp xếp lại những việc vừa xảy ra, sự kì lạ của nó khiến tôi sững sờ, khó hiểu và sợ hãi. Điều bí ẩn gì đang xảy ra, điều gì khiến Hiếu bị ám ảnh bởi tình yêu của tôi và Hoàng.

- Có thể giải thích gì hơn cho tôi không?

- Tôi không thể! Những gì tôi nghĩ là liên quan, tôi đã kể.

- Không có gì liên quan giữa ba chúng ta, tại sao lại có những giấc mơ kì lạ ấy.

- Tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn nói một điều. Tôi xin lỗi!

- Cô đã làm gì sai sao? – Anh ta có vẻ đang thất vọng.

- Nếu có thể làm điều gì hơn cho anh, hãy cho tôi biết.

- Cô biết sự ám ảnh đó làm tôi mệt mỏi và hoang mang như thế nào không?

- Tôi xin lỗi…

- Tôi không thể ngăn mình mang những bông hoa đến, không thể ngăn mình nhìn thấy cô trong từng giấc mơ, không thể ngăn mình đến đây và bỏ lại những nhành salem tím này, không thể ngăn mình vẽ, vẽ những thứ mà tôi không thích. Chẳng lẽ Hoàng của cô đang nhập vào tôi, thật hoang đường đúng không?

- …

- Đôi mắt tôi chỉ nhìn thấy cô, khuôn mặt của cô có ở khắp mọi nơi tôi nhìn. Tôi đã thử đi thật xa, nhưng khuôn mặt cô cứ bám lấy tôi, không thể thoát ra, dai dẳng một cách đáng sợ. – Anh ta đang cố nén cơn giận của mình.

Anh ta ra về, vẫn bỏ lại bó salem tím. Bước đi của anh ta dường như nặng nề hơn.

- Chúng ta về tìm Hoàng, được không? – Anh ta bỗng quay lại nhìn tôi.

- Nếu việc đó có thể giúp anh.

Tôi và Hiếu đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố của tôi. Chúng tôi ra mộ Hoàng, tôi kể cho Hoàng nghe về Hiếu, về sự ám ảnh đó. Rồi chúng tôi quay trở lại nhà Hoàng, bước vào phòng của Hoàng, tim tôi như thắt lại. Những đồ vật thân thuộc, những bức ảnh của tôi và cậu ấy, kỉ niệm ùa về khiến lòng tôi thấy ấm áp chứ không hề lạnh lẽo hay đau đớn. Hoàng dường như vẫn đâu đây. Nước mắt tôi cứ rơi dịu dàng. Tôi không để ý răng đôi mắt Hiếu cũng đang ứa lệ. Đôi mắt ấy bắt gặp ánh nhìn của tôi thì một dòng lệ lăn dài. Hiếu khóc. Bỗng tôi đứng bật dậy, chạy đến ôm lấy Hiếu – vỡ òa, chúng tôi cứ đứng như thế cho đến khi ánh hoàng hôn tắt hẳn.

Ngày hôm sau tôi và Hiếu cùng đi thăm lại những nơi nắm giữ kỉ niệm của tôi và Hoàng. Đến những nơi quen thuộc, ở mỗi nơi tôi lại kể cho Hiếu nghe những kỉ niệm ấy. Tôi như sống lại những ngày hạnh phúc ấy.

Ngày tắt nắng, tôi và Hiếu dừng chân bên biển. Tôi nắm tay Hoàng lần đầu tiên ở nơi đây. Tôi bước phía trước, Hiếu đi theo phía sau – như Hoàng ngày xưa vậy.

Biển vẫn vậy, mặn chát như nước mắt của tôi ngày mất Hoàng, nhẹ nhàng vỗ về trái tim tôi, bao la chở che cho nỗi đau của tôi. Bỗng từ phía sau, khe khẽ “biển sóng biển sóng đừng xô tôi…đừng xô tôi ngã dưới chân người…” – Hiếu đang hát ư.

- Bài hát gì thế? – Tôi hỏi Hiếu.

- Sóng về đâu của Trịnh.

- Hát lại tôi nghe đi.

- Biển sóng biển sóng đừng xô tôi………..Biển sóng biển sóng đừng trôi xa
Bao năm chờ đợi sóng gần ta Biển sóng biển sóng đừng âm u Đừng nuôi trong ấy trái im thù Biển sóng … biển sóng … đừng xô nhau…

- Tôi xin lỗi, anh còn yêu cô ấy chứ?

- Ai? Người đã bỏ tôi ư?

- Anh trách cô ấy ư?

- Không, “trách sao được chiều đi qua mặt trời, trách sao được người đi qua cuộc đời” – Anh ta cười buồn, đọc tôi nghe 2 câu thơ.

- Tôi xin lỗi.

- Cô có lỗi gì đâu. – Anh ta nhìn sâu vào mắt tôi.

Ánh mắt ấy xoáy vào tôi, khiến tôi tê dại. Một nụ hôn đặt vào đôi môi tôi, cháy bỏng, ngọt ngào…đắng đót. Tôi bàng hoàng, đẩy mạnh Hiếu ngã nhào tôi chạy đi, chạy mãi đến khi những giọt nước mắt nóng hổi khiến tôi mệt nhoài, ngã quỵ xuống bờ cát tối đen. Sóng vẫn gào thét ngoài kia, tôi sợ hãi trước những điều vừa diễn ra, tự ôm mình, tôi khóc.

Một bàn tay đặt lên vai tôi, rồi Hiếu ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Tình yêu của cô thật đẹp.

- Hoàng vẫn đợi tôi ở phía kia, anh nhìn thấy không? – Tôi chỉ tay ra phía những con sóng.

- Tôi xin lỗi.

- Anh có lỗi gì đâu. Anh không kiểm soát được và tôi cũng thế.

- Tôi không hề có ý…

- Tôi biết, có lẽ là Hoàng…

- Cô tin vào ma quỷ sao?

- Có cách giải thích nào hơn không?

- …

Hiếu có điện thoại. “Con đi công tác…ở biển…con biết rồi mà mẹ…con vẫn mang thuốc nhỏ mắt mà…”

- Anh bị đau mắt sao?

- Không, hồi trước tôi có phẫu thuật ở mắt.

- Thế à.

- Ừ, tôi bị bỏng, may có người hiến mắt phù hợp.

- Mắt anh…không phải của anh sao?

- Không, của một người khác hiến tặng tôi.

- Đôi mắt ấy rất giống…đôi mắt của Hoàng.

- Ý cô là…

Chúng tôi trở về nhà Hoàng, mẹ Hoàng bảo đúng là trước đây Hoàng đã tình nguyện hiến bộ phận cơ thể sau khi chết, sau khi gặp tai nạn, bệnh viện thông báo với mẹ Hoàng là đôi mắt của cậu ấy phù hợp với một người đang cấp cứu. Đó chính là Hiếu

Trang 4 | Back

Home | Story | Blog | SMS

Duck hunt