Lạc Tiểu Phàm thấy Lâm Nam Vũ đã bỏ đi, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, có thể vì đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau, sau này cô sẽ không bao giờ tới đây chơi golf nữa, cho dù có tới cũng chưa chắc đã gặp anh.
Lái xe đi mãi, cô đi vào đường 13 khu Hương Xá lúc nào không biết, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trái tim cô lại quặn đau. Tình cảm ba năm vẫn không chống nổi sự cám dỗ của tiền bạc và địa vị! Cô lặng lẽ nhìn khung cửa sổ quen thuộc, nhìn giò hoa lan quân tử treo trên đó, chiếc xích đu bằng gõ khẽ đong đưa trong gió, nước mắt bất giác trào ra. Cô tưởng rằng trái tim mình đã đủ lạnh lùng, vậy mà cô vẫn còn rơi nước mắt vì con người đó.
Nhìn chiếc Chevrolet màu xám bạc của “hắn” đậu bên đường, quay đầu nhìn lại chiếc Chevrolet màu trắng của mình. Hai chiếc xe này là năm ngoái anh giúp công ty hoàn thành một vụ giao dịch lớn, được công ty thưởng cho 40 vạn nên bỏ tiền ra mua. Anh biết cô thích màu trắng nên để chiếc xe màu trắng lại cho cô, còn anh đi chiếc xe màu xám bạc. Nhưng tình cảm của anh giờ đã không còn nữa, đã để dành cho người phụ nữ khác, trong mắt anh, cô chẳng là gì nữa.
Lạc Tiểu Phàm không nhìn thấy trong chiếc xe BMW màu trắng sau xe anh có một đôi mắt đang nhìn cô, nhìn cô rơi lệ, nhìn cô đau khổ, nhìn đôi vai run rẩy của cô, nhưng lại không dám làm gì.
- Lạc, anh có lỗi với em! Hãy quên anh đi! Đừng bao giờ nhớ tới điều gì liên quan tới anh nữa. – Lòng anh thầm nói với cô như vậy.
Anh đã chuyển sang đường 10 khu Hương Xá từ lâu, đó chính là nơi mà anh hằng mơ ước, là nơi mà anh đã phấn đấu hết sức mình để mong có nó. Nhưng bây giờ anh không cần phấn đấu nữa, bởi vì anh đã cưới một người đàn bà giàu có, tất cả những thứ này anh đều có được dễ dàng.
Cái gì đạt được quá dễ, quá đơn giản ngược lại càng khiến anh không dám tin là nó có thật. Còn căn phòng nơi đây, anh không bán đi, thi thoảng anh vẫn về lại nơi này. Ngày trước lúc nào cũng muốn thoát khỏi nó, bây giờ anh phát hiện ra, thì ra nơi này mới là nơi anh trân trọng nhất, nhưng mọi thứ đều đã quá muộn, quá muộn rồi, anh dùng hạnh phúc và tình yêu ở đây để đổi lấy một căn biệt thự lạnh lẽo. Anh nhìn Lạc Tiểu Phàm lau khô nước mắt, bướng bỉnh ngẩng cao đầu, khởi động xe rồi biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Mặt trời dần dần khuất sau ngọn núi, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng đã bị bóng tối nuốt chửng, cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve những bông hoa trên cửa sổ, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, dịu dàng.
Lạc Tiểu Phàm nhắm mắt lại, hai tay duỗi thẳng, lặng lẽ nằm trên giường, không nghĩ ngợi gì, không có cảm giác, không muốn suy nghĩ, cũng không muốn làm gì. Từ sau khi Khương Hạo rời bỏ cô, cô thường xuyên cảm thấy cô đơn một cách kỳ lạ, nó giống như một dòng nước đang chảy, từ trong suy nghĩ của Lạc Tiểu Phàm lan đi khắp nơi, khiến cô luôn chìm đắm trong bóng đêm của sự cô đơn.
Bỗng dưng Lạc Tiểu Phàm ngồi bật dậy, hình như cô đã không chịu đựng được sự cô đơn, lắc mạnh đầu, đứng lên. Cô mở cái máy tính để đầu giường, kích chuột vào bài hát mà cô vẫn thích, ngay lập tức, một giai điệu du dương lọt vào tai cô, hình như chỉ có bài hát này mới có thể thay Lạc Tiểu Phàm nói lên tâm trạng:
Vì anh mà em quên mọi thứ
Những lời nguyền rủa giấu kín trong chiếc bình thủy tinh
Tự cho rằng mình thông minh, nhưng em vẫn không cẩn thận
Âm thầm yêu anh
Không cẩn thận, không nhìn thật kỹ
Phát hiện ra anh còn quá nhiều bí mật
Hình như em không phải là duy nhất của anh
Bởi vậy anh luôn tỏ vẻ bất cần
Cho dù trong tim em vẫn còn quan tâm tới anh
Anh cũng đừng tưởng rằng anh là giỏi giang
Chỉ một trò chơi thôi, em không muốn thua chính bản thân mình
Cứ cho rằng trong lòng em còn nhớ tới anh
Cũng chỉ là một điệp khúc lãng mạn mà số phận đã an bài
Anh có thể để lại cho em
Thêm một vài hồi ức đẹp
Những điệp khúc lãng mạn…
Lạc Tiểu Phàm cũng nhớ tới Lâm Nam Vũ, nhớ tới nụ cười của anh, nhớ tới dáng vẻ anh khi giận dữ, cô không nhịn được bật cười, sự xuất hiện của Lâm Nam Vũ ít nhiều gì cũng làm nhạt bớt hình ảnh của Khương Hạo và làm giảm bớt nỗi đau trong tâm hồn cô.
Có người nói, nếu muốn cứu vớt linh hồn mình khỏi nỗi đau thất tình thì hãy bắt đầu một tình yêu mới! Tâm hồn bạn tự nhiên sẽ được giải phóng. Mình có thể không? Mình có còn đủ trái tim để yêu không? Lạc Tiểu Phàm cười chua chát, mình cảm thấy hình như mình đã mất đi khả năng yêu một ai đó.
Chiếc điện thoại để trên bàn đổ chuông, Lạc Tiểu Phàm ấn nút nghe, đó là đồng nghiệp ở công ty cũ, Tùy Thiên Thiên. Sau khi rời khỏi công ty đó, lâu lắm rồi hai người không liên lạc với nhau. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói:
- Tiểu Phàm, tối nay cậu có rảnh không? Trang 2
| Back
| Home