pacman, rainbows, and roller s
uneti-wap-edu, Hội những người vô duyên một cách rất kute
HOMEBlogStory
02:3415/03/25
XtGem.com


Trang 2

Em vẫn sống tốt, vẫn cười mỗi ngày, vẫn ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc, chẳng có gì thay đổi trong cuộc sống... Có chăng chỉ là thiếu 1 người bên cạnh, quan tâm và coi em là 1 người quan trọng....Có chăng chỉ là cảm giác cô đơn, chỉ là nỗi nhớ....

Nếu như anh đã tìm thấy 1 người bên cạnh, nếu như vị trí đã từng là của em trong lòng anh đã là của người khác thì em chúc anh hạnh phúc! Dù trong lòng em...

Cuối cùng hôm nay em đã hiểu, không còn trách móc, đau khổ hay buồn phiền.... Xin lỗi vì thời gian qua e chẳng hiểu anh dù chỉ 1 chút... Em chỉ biết nói em yêu anh mà không biết anh cần gì và muốn gì... Cuối cùng anh vẫn là anh....

Truc Nguyên

Ảnh minh họa: Ilissa

Thế đâu phải chia tay…

Lời tác giả: “Có ai đó đã nói rằng, thật khó chia động từ “yêu”: quá khứ của nó không đơn giản, hiện tại chỉ là trình bày, còn tương lai vẫn còn ở thức điều kiện. Cũng có lẽ bởi vậy mà cho tới bây giờ, tình yêu vẫn luôn là một bí ẩn mà con người chưa thể định nghĩa và lí giải nổi. Nhưng, tình yêu vẫn cứ đến bên mỗi người như một món quà mà Thượng đế ban tặng. Nó vẫn ngân lên trong muôn vàn cung bậc của xúc cảm.”

Blogger Ice : Lạnh nhưng… ngọt

Đêm

Thành phố như khoác lên mình một tấm áo mới trong ánh đèn lung linh với những màu sắc biến ảo. Màn đêm buông xuống kéo trùng cái ồn ào, xô bồ của cuộc sống thường nhật. Đêm, thu lại ở một góc nhỏ của phố phường, để lắng nghe hai con tim đã không còn chung một nhịp đập.

- Mình… dừng lại ở đây thôi, em nhé. Anh không muốn tiếp tục thế này nữa !

Em nhìn tôi không chớp mắt. Cái nhìn thẳm sâu như muốn kiếm tìm một sự thật ẩn trong đó.

- Anh thực sự muốn như vậy?- Em khẽ hỏi.

1s…2s…3s…Thời gian như đứng lại. Phải chăng cuộc sống vốn vẫn vậy, luôn có quá nhiều câu hỏi và quá ít câu trả lời. Hay bởi, lúc này câu trả lời tốt nhất là sự lặng.

Hàng mi dài khẽ cụp xuống. Một nụ cười nhẹ như gió thoảng trên môi em mang theo cả một nỗi sầu khôn nguôi.

- Em hiểu rồi…

- …

- Taxi…

Em sải bước thật nhanh về phía chiếc xe. Muốn kéo em lại nhưng những lời đã nói ra…Tất cả như kìm chân tôi lại. Chiếc taxi phóng vụt qua tôi, khuất bóng phía chân cầu.

Còn mình tôi với những ngọn đèn đêm.

Ngày không em…

Tiếng chuông báo thức réo inh ỏi vang khắp căn phòng. Tỉnh giấc. Đầu đau nhói Mùi rượu vẫn bám trên cơ thể. Đêm qua, chẳng nhớ mình đã uống bao nhiêu. Chỉ biết càng uống càng tỉnh và chẳng thể quên…Trong khoảnh khắc, tôi đã để em bước ra khỏi cuộc đời mình. Ngỡ như mơ nhưng đó là sự thật. Một lựa chọn của chính tôi.

Trước khi gặp em, mọi người trong công ty gắn cho tôi cái mác “robot”. Nụ cười vắng bóng trên khuôn mặt tôi cũng tựa như mưa chẳng mấy khi ghé thăm sa mạc. Sự lạnh lùng toát ra từ vẻ ngoài. Ngày ấy, tôi lao vào công việc, vắt kiệt sức mình vào những dự án mới nối tiếp…Tất cả những gì tôi làm khi đó chưa hẳn bởi nhiệt huyết của một chàng trai 22 tuổi mà cốt yếu tạo cho mình một cái “vỏ bọc” để chốn tránh, để lãng quên những nỗi buồn ẩn sâu, để xoa dịu phần nào những vết thương vẫn còn rất mới trong tim vần nhói đau hàng đêm… Thật chẳng khác nào “robot”. Không sống thật vớ chính bản thân mình. Ngột ngạt, bức bí và có chút hèn nhát nhưng đó lại là cách sống mà tôi đã chọn.

Cuộc đời vốn chẳng phải một con đường thẳng tắp mà còn biết bao đường vòng, lối tắt.Và ngày tôi gặp em, vào đúng thời điểm ấy cũng là khi một ngã rẽ mới được mở ra. Em bước vào cuộc sống của tôi thật nhẹ nhàng. Em đến, băng lại vết thương trong lòng tôi bằng những chiếc băng keo của sự quan tâm chân thành và thấu hiểu thật sự. Em đến sưởi ấm con tim tôi lạnh giá để thêm một lần nó lại biết rung động sau bao lần tự hứa khép cửa trái tim và sẽ chẳng để ai bước vào. Em đã mang một điều thật quý giá trở lại bên tôi. Đó là tình yêu. Và từ ngày ấy, “robot” biết cười !

Duyên may đã mang đến một tình yêu mà tôi không ngờ tới. Gần hai năm là một quãng thời gian hạnh phúc bên em. Lẽ ra, tôi sẽ là người hạnh phúc. Có điều…trong tôi, một người đàn ông, vẫn luôn tồn tại con người tham vọng. Tình yêu của em đã là động lực để nó được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng trớ trêu thay, tình yêu của em càng lớn bao nhiêu thì con người tham vọng đó càng lấn át con người tình thương trong tôi bấy nhiêu. Mỗi phút giây trôi qua khiến tôi hạnh phúc hơn nhưng cũng dễ bị tổn thương hơn và đã có lúc sự yếu đuối hiện diện trong tôi. Vì chính tôi đang làm người tôi yêu tổn thương thật nhiều, dù chưa một lần em nói ra điều đó nhưng tôi đọc thấy tất cả qua ánh mắt nâu buồn và những khoảng lặng chẳng nói thành lời khi bên em. Thẳm sâu trong lí trí vẫn luôn mách bảo, nếu yêu em, tôi phải rời xa em vì nếu tiếp tục với tôi, em sẽ tổn thương thật nhiều. Tôi không xứng đáng với tình yêu của em. Khi nhận ra điều này cũng là lúc tôi biết…một ngày nào đó tôi sẽ mất em…



Trang 3 | Back | Home

Home | Story | Blog | SMS