Cô bàng hoàng khi nhận ra người đàn ông đang ngồi nói chuyện với anh trong nhà là.. bố cô. Người đàn ông mà có lẽ cô chẳng bao giờ có thể xóa khỏi ký ức của cô, dù cô chẳng muốn nhớ đến nhưng lại không thể quên. Ông ta chính là bố ruột cô. Cô ước giá như mình nhìn nhầm nhưng khuôn mặt đó, hình dáng đó, giọng nói đó mọi thứ vẫn còn khác sâu trong tâm trí cô kể từ khi cô được gặp bố cô khi cô 16 tuổi. Bố cô tìm để nhận lại cô nhưng cô không nhận bố vì ông ấy đã bỏ rơi mẹ con cô từ khi cô còn chưa lọt lòng và đã cưới một người phụ nữ khác. Từ khi mẹ cô cho biết người bố đang sống cùng chỉ là bố dượng thì cô đã mang lòng thù hận đến người bố ruột của mình chính vì thế cô không muốn nghe bất kể chuyện gì từ bố ruột cả, cô nghĩ rồi thời gian cũng sẽ xóa nhòa hình ảnh đó nhưng mọi chuyện dường như không thể. Cô dần buông xuôi cứ để mọi chuyện diễn ra nhưng chẳng bao giờ cô hồi âm lại với bố cô mặc dù ông ấy đã liên lạc với cô trước. Ông ấy lặng im từ đó đến nay.
Ảnh minh họa
Nghe tiếng phịch ngoài cửa anh biết là cô đến vội chạy ra mở cửa. Cô liền nhặt túi xách rồi bỏ chạy nhưng anh đã đuổi được cô và níu tay cô lại.
-Có chuyện gì sao em? Bố anh đến đón chúng ta đi mua cho mẹ món quà để tặng mẹ
Em vào chào bố nhé!
Lúc này hai hàng nước mắt của cô bắt đầu tuôn mà dường như không có gì ngăn cản được, cô khóc tức tưởi khiến cho anh cũng sửng sốt .
-Tại sao? Tại sao ông trời lại đưa con đến tình cảnh này chứ? - Cô vừa khóc vừa nói,đôi chân bắt đầu khụy xuống.
Nghe tiếng khóc bố anh từ trong nhà chạy ra, ông hỏi :
-Có chuyện gì vậy con? Cô gái này là ai sao lại khóc thế này?
Nói rồi ông nắm lấy tay cô gái định kéo dậy. Cô giật mạnh tay lại, và hét lớn:
-Tránh xa tôi ra tôi không muốn nhìn mặt ông.
Anh vội lên tiếng: Kìa em! Sao em lại ăn nói với bố anh như thế?
Lúc này cô ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nước mắt đầm đìa:
-Ông không nhận ra tôi là ai sao?
Người đàn ông lúc này giật mình hoảng hốt. Ông thốt lên với vẻ ngạc nhiên:
-con …con…là…là ?
Ông cũng khụy gối xuống đất, níu lấy bờ vai bé nhỏ của cô rồi ôm chặt cô vào lòng và nói:
- Con có biết là bố chờ ngày này lâu lắm rồi không? Sao con lại ở đây thế này?
Anh lúc này còn đang mơ hồ chuyện của cô lại vừa nghe bố anh nói vậy anh rối lên :
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Sao bố lại gọi cô gái này là con lại còn xưng là bố ?Hai người giải thích đi chứ? –Anh hét lên.
Cô đẩy người đàn ông ra khỏi cô và đứng dậy nhìn thẳng vào mặt anh mà nói:
-Nếu muốn biết anh hãy hỏi bố anh đi. Em xin lỗi anh, có lẽ chuyện chúng ta nên dừng tại đây. Cảm ơn anh về những tháng ngày qua. Chào anh.
Nói rồi cô vội chạy đi về phía xa bỏ lại hai người đàn ông với một mớ hỗn độn vừa xảy ra.
Ảnh minh họa
Một tháng sau anh nhận được mail của cô với nội dung:
“Chào anh!
Có lẽ khi anh đọc được những dòng này thì em đang ở rất xa anh rồi. Có lẽ giờ này chắc anh đã hiểu hết về những chuyện vừa xảy ra. Chắc ông ấy đã kể cho anh nghe những gì mà anh cần biết. Em không hiểu sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh này. Cách đây vài tháng em còn cho rằng cái ngày giáng sinh mà em cho là định mệnh kia là ngày mà thượng đế mang anh đến bên em để em được gặp anh, yêu anh và muốn sống bên anh trọn cuộc đời này nhưng giờ đây em lại căm ghét cái ngày đó vì nó là ngày quyết định số phận chúng ta là anh em cùng cha. Sao lại oái ăm đến thế hả anh? Lúc vừa nhìn thấy ông ấy em thầm mong tất cả không phải là những gì em đang nghĩ, nhưng em không thể thay đổi số phận em là con ông ấy. Giờ đây mọi chuyện đã qua, anh có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em. Mọi chuyện xem như là một giấc mơ, dù giấc mơ đẹp hay xấu thì xin anh hãy cho nó vào ký ức. Em sẽ sống với những gì em có, em vẫn là con của bố anh anh nhưng không biết đến khi nào em mới gọi ông ấy như anh gọi thôi thì xin anh hãy quên em đi và tìm cho mình một tình yêu mới.
Em cảm ơn anh đã đến và mang đến cho em sự ấm áp trong những tháng ngày sống xa quê, cảm ơn anh đã chia sẻ cùng em những khoảnh khắc vui buồn đáng nhớ mà em đã trải qua.
Cảm ơn anh về một tình yêu đẹp mà anh đã mang đến cho em.
CẢM ƠN ANH VỀ TẤT CẢ ANH TRAI Ạ!”
Trong những ngày tháng đau buồn đó, tưởng chừng như cô sẽ gục ngã nếu như không có thư báo cô nhận được suất học bổng dành cho sinh viên nghèo vượt khó. Và cô quyết định đi du học để mong thời gian rồi sẽ xóa dần vết thương trong lòng cô. Còn anh sau khi nhận mail cô anh không đáp lại. Anh thỉnh thoảng vẫn thơ thẩn qua những nơi mà anh và cô hay đến rồi cười một mình.
--THE END-- Back
| Home